Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, khi Lưu Bị giao binh quyền nước Thục cho Lý Nghiêm, thì việc quản lý nội bộ được trao lại cho Gia Cát Lượng.
Trước khi qua đời, Lưu Bị đặc biệt căn dặn Gia Cát Lượng rằng nếu Lưu Thiện không đủ năng lực, ông có thể thay thế trên vương vị. Thoạt nhìn, đây là sự tin tưởng tuyệt đối của Lưu Bị dành cho Gia Cát Lượng, nhưng thực tế, nếu Gia Cát Lượng thực sự có ý định tiếm quyền, Lý Nghiêm cùng các đại thần khác chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Do đó, lời dặn dò này chỉ là cách Lưu Bị lấy lòng Gia Cát Lượng, nhằm giữ ông trung thành tuyệt đối với dòng họ Lưu.

Ảnh minh họa.
Hoàng Hạo là hoạn quan lớn lên bên Lưu Thiện từ thuở nhỏ, được Lưu Thiện sủng ái nhờ tài nịnh bợ. Năm 223, khi Lưu Thiện đăng cơ, Hoàng Hạo lập tức trở thành hoạn quan thân tín bậc nhất trong triều.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, Gia Cát Lượng vẫn đang nắm quyền, khiến Hoàng Hạo chưa dám can thiệp vào triều chính. Ngay cả Lý Nghiêm, người có binh quyền trong tay, chỉ vì không hoàn thành quân vụ còn bị Gia Cát Lượng xử lý, huống hồ một hoạn quan như Hoàng Hạo.
Vì vậy, trong giai đoạn này, Hoàng Hạo chỉ chuyên tâm lấy lòng Lưu Thiện, tìm cách làm vui lòng hoàng đế, mà không hề nhúng tay vào chính sự, khiến Gia Cát Lượng không có lý do để loại bỏ “người bạn” của hậu chủ.
Mãi đến khi Gia Cát Lượng qua đời, chướng ngại lớn nhất của Hoàng Hạo hoàn toàn biến mất. Dưới sự tín nhiệm tuyệt đối của Lưu Thiện, ông ta dần can dự vào việc triều chính. Tuy nhiên, trong triều vẫn còn Thượng thư lệnh Đổng Doãn, người luôn nghiêm mặt khuyên can Lưu Thiện không nên trọng dụng Hoàng Hạo, đồng thời khiển trách ông ta thẳng thừng, khiến Hoàng Hạo lo sợ, không dám hành động quá mức.
Sau khi Đổng Doãn qua đời vào năm 246, Thượng thư lệnh Trần Chi lên thay và lập tức liên kết với Hoàng Hạo. Kể từ thời điểm này, Lưu Thiện bắt đầu tự mình nắm quyền triều chính và hết lòng tin tưởng Hoàng Hạo. Nhờ đó, thế lực của vị hoạn quan này ngày càng mở rộng, thao túng mọi quyết sách trong triều. Đến năm 258, sau khi Trần Chi qua đời, Hoàng Hạo được phong làm Trung Thường thị, Phụng Xa Đô úy, nắm trọn quyền hành trong tay.
Lúc này, vị tướng lĩnh đang nắm giữ binh quyền của nước Thục là Khương Duy, nhưng các cuộc tấn công của ông vào nước Ngụy liên tục thất bại. Hoàng Hạo lợi dụng tình thế này để tìm cách loại bỏ Khương Duy, đưa thân tín Diêm Vũ lên nắm quyền quân đội.
Nhận thấy sự chuyên quyền ngày càng lộng hành của Hoàng Hạo, Khương Duy đã thẳng thắn khuyên Lưu Thiện nên xử tử hoạn quan này để trừ hậu họa. Tuy nhiên, khác với những quan thần khác, Hoàng Hạo là người bạn từ thời thơ ấu, lại luôn nghĩ đủ trò tiêu khiển giúp Lưu Thiện vui vẻ. Vì vậy, mọi lời khuyên can của Khương Duy đều bị gạt bỏ.
Lưu Thiện còn nói với Khương Duy: “Hạo chỉ là một kẻ hầu hạ, trước đây Đổng Doãn cứ nghiến răng căm tức hắn, ta vẫn còn oán hận chuyện đó. Ngươi hà tất phải bận tâm.”
Việc Lưu Thiện cố tình phớt lờ lời khuyên của Khương Duy nhanh chóng lan truyền trong triều, khiến nhiều quan thần quay sang nịnh bợ Hoàng Hạo. Nhờ đó, quyền lực của ông ta ngày càng lớn mạnh.
Năm 263, Tư Mã Chiêu phái hai danh tướng Ngụy là Chung Hội và Đặng Ngải tiến quân đánh Thục. Nhận thấy tình hình nguy cấp, Khương Duy lập tức dâng biểu cảnh báo Lưu Thiện, đề nghị quân Thục khẩn cấp chuẩn bị phòng thủ. Thế nhưng, Hoàng Hạo lại trấn an Lưu Thiện rằng quân Ngụy sẽ không tấn công, khuyên hoàng đế cứ yên tâm nghỉ ngơi, trong khi quần thần không hay biết gì về nguy cơ cận kề.
Đến khi quân Ngụy áp sát, Lưu Thiện mới cuống cuồng cầu cứu cha con Gia Cát Chiêm và Gia Cát Thượng ra trấn thủ Miên Trúc, nhưng thất bại. Đặng Ngải nhanh chóng chiếm được Thành Đô, buộc Lưu Thiện phải đầu hàng.
Trong Tam Quốc Chí của Trần Thọ, Đặng Ngải sau khi hạ được Thành Đô, nghe danh Hoàng Hạo là kẻ gian hiểm nên định xử tử. Nhưng Hoàng Hạo đã dùng tiền hối lộ bộ hạ của Đặng Ngải nên thoát nạn.
Còn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, Hoàng Hạo bị Tư Mã Chiêu bắt và xử lăng trì ngay khi cùng Lưu Thiện đến Lạc Dương.
Nguồn: Dân Việt