Trong Tây Du Ký, dù Như Lai có địa vị và sức mạnh vượt xa Quan Âm Bồ Tát, nhưng Tôn Ngộ Không lại không hề tỏ ra sợ hãi trước Như Lai, thậm chí còn dám tranh luận gay gắt với ngài. Ngược lại, khi đứng trước Quan Âm, Tôn Ngộ Không lại hết sức kính nể và cẩn trọng. Vậy đâu là lý do thực sự đằng sau sự khác biệt này?
Tôn Ngộ Không không sợ Như Lai, nhưng lại kính nể Quan Âm (Ảnh minh họa)
Không sợ Như Lai: Vì “cấp bậc quá xa”, không ảnh hưởng trực tiếp
Tôn Ngộ Không vốn dĩ ngang tàng, không sợ trời không sợ đất. Hắn từng đại náo thiên cung, đòi soán ngôi Ngọc Hoàng, thậm chí khi bị Như Lai trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn suốt 500 năm, hắn cũng không tỏ ra quá kính sợ.
Một minh chứng rõ ràng nhất là tại sự kiện ở Sư Đà Lĩnh, khi Tôn Ngộ Không thất bại trước ba yêu quái, hắn đã tìm đến Như Lai cầu cứu. Nhưng thay vì lễ độ, hắn lại ngang nhiên chất vấn Như Lai: “Như Lai, ta nghe nói tên yêu quái đó có quan hệ thân thích với ngài, đúng không?”.
Lời lẽ của Tôn Ngộ Không chẳng khác nào đang cáo buộc Như Lai dung túng yêu ma, khiến Như Lai vô cùng khó xử. Cuối cùng, Như Lai đành phải thừa nhận quan hệ thân thích với Kim Sí Điểu – một trong ba yêu quái tại Sư Đà Lĩnh.
Điều này cho thấy Tôn Ngộ Không không hề sợ Như Lai, vì hắn biết Như Lai là bậc đại đức, không chấp nhặt những kẻ “dưới tầm”, và cũng không trực tiếp quản lý hắn.
Càng kính sợ Quan Âm: Vì là “sếp trực tiếp”, ảnh hưởng trực tiếp đến số phận
Trái lại, mỗi lần gặp Quan Âm Bồ Tát, Tôn Ngộ Không lại tỏ ra vô cùng kính nể, thậm chí bị châm chọc cũng không dám phản kháng.
Một ví dụ điển hình là trong sự kiện Hỏa Vân Động, khi Quan Âm đích thân đến thu phục Hồng Hài Nhi. Quan Âm bảo Tôn Ngộ Không đi lấy tịnh bình, nhưng hắn lại không nhấc nổi.
Quan Âm lập tức chế giễu: “Ngươi chỉ giỏi nói khoác, ngay cả một cái bình cũng không cầm nổi, vậy còn nói chuyện hàng yêu phục quái làm gì?”.
Với tính cách nóng nảy của mình, Tôn Ngộ Không thường sẽ nổi giận khi bị châm chọc như vậy. Nhưng trước mặt Quan Âm, hắn không hề phản ứng, mà chỉ cúi đầu thừa nhận: “Bình thường có thể cầm, nhưng hôm nay sức yếu nên không nâng nổi”. Thậm chí khi Quan Âm tiếp tục nói: “Lúc trước bình rỗng nên ngươi cầm được, giờ bên trong chứa cả một đại dương, ngươi có đủ sức để nhấc không?”. Tôn Ngộ Không vẫn khiêm tốn cúi đầu, chắp tay nhận lỗi.
Điều này cho thấy, dù có mạnh miệng với Như Lai, nhưng trước Quan Âm, Tôn Ngộ Không lại tỏ ra hết sức cẩn trọng.
Bài học từ xã hội: Không ai sợ “chủ tịch”, nhưng ai cũng nể “quản lý trực tiếp”. Nếu ví cơ cấu của Linh Sơn như một tập đoàn lớn, thì:
Như Lai chính là chủ tịch tập đoàn, người đứng đầu nhưng không trực tiếp quản lý từng nhân viên nhỏ.
Quan Âm là trưởng phòng, người trực tiếp theo dõi, giám sát và đánh giá hiệu suất làm việc của nhân viên.
Tôn Ngộ Không chỉ là một nhân viên cấp dưới, được giao nhiệm vụ trong dự án “thỉnh kinh”.
Trong thực tế, một nhân viên bình thường hiếm khi sợ chủ tịch tập đoàn, vì khoảng cách quyền lực quá lớn, chủ tịch cũng không can thiệp trực tiếp đến công việc hàng ngày của họ. Nhưng họ lại rất e ngại quản lý trực tiếp, vì đó là người có thể quyết định tương lai, sự thăng tiến hoặc sa thải của họ.
Cũng giống như vậy, Tôn Ngộ Không không sợ Như Lai, vì Như Lai không phải là người theo sát hắn mỗi ngày. Nhưng hắn rất kính nể Quan Âm, vì Quan Âm là người đề xuất hắn đi thỉnh kinh, quản lý quá trình này và cũng là người báo cáo kết quả lên Như Lai.
Đây cũng là một bài học thực tế trong cuộc sống: Dù một người có ngang tàng đến đâu, họ cũng sẽ không dám tùy tiện xúc phạm người có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của họ.
Bạn có thấy điều này đúng trong cuộc sống không?