Trong “Thiên long bát bộ”, Tiêu Phong xuất hiện với võ công đã rất cao siêu. Môn võ học sở trường của Tiêu Phong là Hàng Long Thập Bát Chưởng. Là bang chủ Cái Bang, ngoài Hàng Long Thập Bát Chưởng, Tiêu Phong còn sở hữu thêm võ công cao siêu của Thiếu Lâm như La Hán Phục Hổ Công, Cầm Long Công do được các cao tăng truyền dạy từ nhỏ.
Võ công của Tiêu Phong thuộc loại “cương mãnh tuyệt luân”, vừa nhanh vừa mạnh, một chưởng có thể phá vỡ cả bức tường đá. Những ai từng giao thủ với Tiêu Phong đều phải thừa nhận: Sức mạnh và khí thế của ông như long hổ giáng trần, khó ai địch nổi. Ngoài ra, Tiêu Phong sở hữu các tuyệt chiêu của Đả Cẩu Bổng nhưng không bao giờ sử dụng.
Thực tế thì Tiêu Phong sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng đã đủ hạ gục vô số cao thủ và ít nhất thì cũng đánh ở mức ngang hàng. Trong “Thiên long bát bộ”, dường như chỉ có Vô Danh Thần Tăng là có thể đánh thắng được Tiêu Phong, khi ông chịu một chưởng cực mạnh của Tiêu đại hiệp mà chỉ lùi lại một bước.
Trong khi đó, Hư Trúc ban đầu chỉ là một tiểu tăng không biết gì về võ nghệ. Nhưng sau đó, nhờ cơ duyên, Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền vài chục năm công lực, lại học được Tiểu Vô Tướng Công, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng. Võ học từ phái Tiêu Dao mà Hư Trúc tiếp nhận được thiên về sự biến ảo. Ngoài ra, Hư Trúc còn có thể sử dụng Sinh Tử Phù, vốn là thứ khiến một đại cao thủ như Tinh Túc Lão Quái cũng phải khốn đốn.
Nếu giả sử hai người không có tình nghĩa huynh đệ, không bị ràng buộc bởi đạo lý hay tình cảm và quyết đấu sinh tử thì cuộc chiến giữa họ sẽ cực kỳ kịch tính. Tất nhiên, đây chỉ là giả thuyết bởi cả trong tác phẩm lẫn những suy luận có thể xảy ra, không có chuyện Tiêu Phong và Hư Trúc “ra tay” với nhau. Giả thuyết này chỉ là một sự so sánh thuần túy dựa trên võ công của Tiêu Phong và Hư Trúc mà thôi.
Nếu hai bên giao đấu, Tiêu Phong chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong ngay từ đầu, nhờ tốc độ, sức mạnh và phong cách chiến đấu trực diện. Chỉ cần vài chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng thi triển, đối phương yếu vía sẽ khó lòng trụ nổi. Tiêu Phong cũng là người thường xuyên thực chiến, xông pha giang hồ nên kinh nghiệm giao chiến rất phong phú.
Hư Trúc vốn mềm mỏng bởi bản tính hiền từ, nhưng dần dần cũng đã quen giao chiến dù không phải mẫu người muốn dồn ép đối thủ vào thế khó. Hư Trúc chỉ cần dùng Tiểu Vô Tướng Công, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng và Thiên Sơn Chiết Mai thủ một cách nhuần nhuyễn là có thể trụ vững trước các đòn thế của bất cứ ai, kể cả Tiêu Phong. Trong tiểu thuyết, Kim Dung từng mô tả Hư Trúc vô tình “tạo phản lực” khiến các cao thủ bị nội lực dội ngược mà trọng thương, điều này cho thấy ông có thể thủ thắng mà không cần đánh thẳng.
Điều đáng chú ý là ngoài võ công, về tinh thần, cả Tiêu Phong lẫn Hư Trúc đều không phải những người hiếu chiến. Tiêu Phong tuy hào sảng, quyết đoán nhưng cũng rất trọng tình nghĩa, chỉ ra tay khi không còn cách nào khác. Trong khi đó, Hư Trúc lại là hiện thân của từ bi và nhẫn nhịn, thậm chí còn không muốn làm tổn thương ai.
Nếu buộc phải đánh nhau, người có tâm lý chiến đấu mạnh mẽ hơn chính là Tiêu Phong. Trong khi đó, Hư Trúc dễ mềm lòng, khó mà xuất thủ toàn lực với người huynh đệ mà mình kính trọng. Điều này có thể khiến Hư Trúc không tận dụng hết khả năng, từ đó đánh mất cơ hội.
Xét toàn diện, nếu là tỷ thí ngắn hạn, Tiêu Phong chiếm ưu thế nhờ kinh nghiệm thực chiến, sức mạnh vượt trội và sát khí mãnh liệt. Nhưng nếu kéo dài và sử dụng toàn bộ tuyệt học, Hư Trúc sẽ dần chiếm lợi thế nhờ nội công thâm hậu, thân pháp kỳ dị và khả năng phản đòn tinh vi. Tuy nhiên, do tâm tính cả hai đều thiện lương, trọng nghĩa khí, nên khả năng họ đánh đến cùng là rất thấp. Dù trong tiểu thuyết không có trận giao đấu nào giữa họ, nhưng nếu có, kết cục hợp tình hợp lý nhất vẫn là… hòa.
Bởi đôi khi, trong thế giới võ hiệp, tình huynh đệ lại là thứ mạnh mẽ hơn cả trăm ngàn chiêu thức. Và nếu phải chọn một người chiến thắng, có lẽ chính người đọc mới là kẻ chiến thắng vì được chứng kiến hai bậc anh hùng tuyệt thế cùng tồn tại trong một tác phẩm bất hủ.
×
Nguồn: Dân Việt