Trong thế giới kiếm hiệp đầy nhân – nghĩa – trung – hiếu của Kim Dung, không thiếu những nhân vật đại gian đại ác, nhưng hiếm có ai bị khinh miệt như Lão tứ Vân Trung Hạc – kẻ đứng cuối trong danh xưng Tứ đại ác nhân. Nếu Đoàn Diên Khánh là biểu tượng của thù hận, Diệp Nhị Nương là hiện thân của oán độc, Bắc Minh Nhị Lão sống vì tà đạo, thì Vân Trung Hạc lại là kẻ khốn nạn, đê tiện, trụy lạc, đáng khinh hơn là đáng sợ.
Vân Trung Hạc – Gã ác nhân đội lốt “cao thủ khinh công”
Vân Trung Hạc có ngoại hình đặc trưng: cao nhưng gầy còm, dáng người như bóng quỷ lẩn khuất trong đêm. Biệt danh “Cùng Hung Cực Ác” cũng đủ để hình dung về bản chất của hắn. Hắn nổi tiếng trong võ lâm nhờ khinh công thượng thừa, được mệnh danh là người “đi mây về gió, chạy nhanh hơn cả ngựa”. Trong một lần tỉ thí với Chu Đan Thần – thuộc hạ thân tín của Đoàn Chính Thuần – khinh công hai bên ngang ngửa, không ai thắng ai, điều này phần nào nói lên đẳng cấp khinh công của Vân Trung Hạc không phải tầm thường.
Vũ khí của hắn cũng kỳ dị và mang tính tà ác – một cây gậy sắt có hình bàn tay người ở đầu, tượng trưng cho sự kiểm soát, trói buộc và bắt bớ. Nhưng điều khiến Vân Trung Hạc trở thành cái gai trong mắt cả chính đạo lẫn người đọc, lại đến từ bản chất dâm loạn, vô nhân tính của hắn.
Trong số Tứ đại ác nhân, chỉ riêng Vân Trung Hạc là kẻ bệnh hoạn về thể xác. Hắn không mưu bá đồ vương, không tranh đoạt giang hồ, mà chuyên tâm săn lùng các cô gái trẻ, đặc biệt là những thiếu nữ đẹp. Hắn không chỉ quấy rối, bắt cóc, mà nhiều lần ra tay sát hại nếu bị chống trả. Cái ác của hắn không nằm ở mưu mô hay sức mạnh, mà ở sự bại hoại nhân tính, cầm thú hơn người thường.
Không ít cô gái bị hắn truy đuổi rồi biến mất không tung tích. Võ lâm giang hồ gọi hắn là “quỷ đêm”, còn người dân thường truyền tai nhau như một “ác mộng”. Có thể nói, Vân Trung Hạc không khác gì yêu quái ẩn trong chốn võ lâm, sống chỉ để thỏa mãn dục vọng và gây tai ương.
Cái chết dưới Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự
Tội ác chồng chất, Vân Trung Hạc cuối cùng lại dám nhắm đến Vương Ngữ Yên – cô gái được mệnh danh là “Tiểu Vương phu nhân”, hoa nhường nguyệt thẹn, trong sáng và hiền hậu. Trong một lần thấy Vương Ngữ Yên đi lẻ, Vân Trung Hạc lộ bản chất dã thú, định ra tay xâm hại nàng ngay giữa ban ngày.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Đoàn Dự – người yêu Vương Ngữ Yên, cũng là cao thủ sở hữu Lục Mạch Thần Kiếm, xuất hiện và ra tay tương cứu. Trước đó, Vân Trung Hạc chưa từng đặt Đoàn Dự vào mắt, bởi Đoàn Dự nổi tiếng là người không biết võ công căn bản, chỉ dựa vào tuyệt học tình cờ học được. Hắn ngạo mạn cho rằng khinh công và gậy sắt của mình đủ sức nghiền nát kẻ “thư sinh ôm gái”.
Nhưng lần này, hắn đã phạm sai lầm lớn nhất đời mình.
Đoàn Dự trong cơn thịnh nộ, không còn là chàng thư sinh hiền lành, mà trở thành hiện thân của chính nghĩa và lửa giận. Chỉ với một chiêu Lục Mạch Thần Kiếm – môn tuyệt học trấn quốc của Đại Lý – Đoàn Dự đánh tan cây gậy sắt, đâm xuyên ngực Vân Trung Hạc, chấm dứt sinh mạng kẻ ác giữa chốn giang hồ.

Không kèn, không trống, không ai tiếc thương.
Cái chết của Vân Trung Hạc được người đời ghi nhớ không phải vì hắn là cao thủ, mà vì đó là một bài học cho những kẻ dùng võ công để thỏa mãn thú tính. Giang hồ thở phào, nhân sĩ vỗ tay mừng, còn những người từng bị hắn hãm hại hoặc chứng kiến cảnh tượng đau thương, xem cái chết đó như sự giải thoát.
Trong thế giới kiếm hiệp Kim Dung, có những ác nhân khiến người ta vừa sợ vừa phục – như Đoàn Diên Khánh với võ công cái thế, như Mộ Dung Phục với trí mưu thâm hiểm. Nhưng Vân Trung Hạc thì khác, hắn là một nỗi ô nhục trong võ lâm, không danh, không nghĩa, chỉ là con quỷ khinh bỉ, chuyên bám theo bóng lưng phụ nữ.
Bởi thế, việc Đoàn Dự giết hắn không chỉ là hành động cứu người, mà còn là sự thanh lọc võ lâm, là đòn trừng phạt dành cho kẻ đã bước quá xa giới hạn của nhân loại.
Vân Trung Hạc chết là phải. Cái chết của hắn là lời tuyên ngôn rõ ràng nhất của Kim Dung về đạo lý trong võ lâm: võ công cao đến đâu cũng vô nghĩa nếu nhân cách đê tiện. Trong một thế giới đầy anh hùng và danh sĩ, Vân Trung Hạc chỉ như một vết nhơ – nhỏ nhưng nhớp, tồn tại chỉ để rồi bị chính ánh sáng lẽ phải xóa sổ không thương tiếc.
Hắn chết dưới Lục Mạch Thần Kiếm – thứ vũ khí không chỉ tượng trưng cho sức mạnh, mà còn là ánh sáng công lý – như một kết cục đã được định đoạt từ lâu. Và giang hồ, từ đó, sạch thêm được một vết nhục.
×
Nguồn: Dân Việt